- Tố Hữu (1920 - 2002) tên thật là Nguyễn Kim Thành.
- Quê gốc ở làng Phù Lai, nay thuộc xã Quảng Thọ, huyện Quảng Điền, tỉnh Thừa Thiên - Huế.
- Tố Hữu cũng từng giữ nhiều chức vụ quan trọng trong hệ thống chính trị của Việt Nam.
- Ông là một nhà thơ tiêu biểu của nền thơ ca cách mạng Việt Nam. Đồng thời ông cũng là một cán bộ cách mạng lão thành của Việt Nam.
- Ông được trao tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật năm 1996.
- Các tác phẩm chính:
- Ngày 2 tháng 9 năm 1969, Chủ tịch Hồ Chí Minh từ trần giữa lúc cuộc kháng chiến chống Mĩ cứu nước đang ở giai đoạn gay go, ác liệt nhất. Cả dân tộc Việt Nam đều vô cùng tiếc thương trước sự qua đời của Bác.
- Bài thơ “Bác ơi!” được ra đời trong những ngày lễ tang ấy như một tiếng khóc tiễn biệt, một “điếu văn bi hùng” bằng thơ.
Bài thơ được in trong tập “Ra trận” (1962 - 1971)
Gồm 3 phần:
- Cảnh vật:
- Con người:
⇒ Cảnh vật và con người như hòa vào nỗi đau chung trước sự ra đi của Bác Hồ.
- Lí tưởng và lẽ sống cao cả: Bác dành cả cuộc đời lo nghĩ và đấu tranh cho tự do, hạnh phúc của nhân dân, cho nền tự do độc lập của dân tộc: “Ôm cả non sông, mọi kiếp người”, “Tự do cho mỗi đời nô lệ”, “Nâng niu tất cả, chỉ quên mình”.
- Tình yêu thương quảng đại dành cho con người và mọi vật: như lòng mẹ, yêu thương từ mỗi đời nô lệ đến em thơ, cụ già; từ sự sống non tơ gần gũi quanh mình như mầm non, trái chín, ngọn lúa, cành hoa đến non sông, mọi kiếp người, dân nước, năm châu…
- Đức tính khiêm tốn, giản dị, sự hy sinh quên mình vì dân vì nước: “Một đời thanh bạch chẳng vàng son/Mong manh áo vải hồn muôn trượng/Hơn tượng đồng phơi những lối mòn”.
- Sự ra đi của Bác để lại niềm thương nhớ vô bờ cho người dân: “Nghĩa nặng, lòng không dám khóc nhiều”.
- Lý tưởng của Bác sẽ còn mãi soi đường cho con cháu: “Ánh hào quang đỏ thêm sông núi/Dắt chúng con cùng nhau tiến lên”.
- Mong muốn tiếp tục chiến đấu vì sự nghiệp cách mạng: “Xin nguyện cùng Người vươn tới mãi/Vững như muôn ngọn dải trường sơn”.
- Lòng người:
- Cảnh vật:
- Không gian thiên nhiên và con người như có sự đồng điệu ″Đời tuôn nước mắt/ trời tuôn mưa″ → Cùng khóc thương trước sự ra đi của Bác
⇒ Nỗi đau xót lớn lao bao trùm cả thiên nhiên đất trời và lòng người.
- Giàu tình yêu thương đối với mọi người.
- Giàu đức hy sinh.
- Lẽ sống giản dị, tự nhiên, khiêm tốn.
⇒ Hình tượng Bác Hồ cao cả, vĩ đại mà giản dị, gần gũi
- Bác ra đi để lại sự thương nhớ vô bờ
- Lý tưởng, con đường cách mạng của Bác sẽ còn mãi soi đường cho con cháu.
- Yêu Bác → quyết tâm vươn lên hoàn thành sự nghiệp cách mạng.
⇒ Lời tâm nguyện của cả dân tộc Việt Nam.
- Nội dung: Bài thơ Bác ơi thể hiện nỗi xót xa trước sự ra đi của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Đồng thời, tác giả còn khắc họa hình ảnh Bác - một con người sống có lí tưởng, giàu lòng nhân ái, sống khiêm tốn và giản dị.
- Nghệ thuật: Sử dụng các biện pháp tu từ, giọng thơ tha thiết, hình ảnh giàu tính biểu tượng…