1. Tác giả
- Ai-ma-tốp (1928 - 2008) là nhà văn Cư-gơ-rư-xtan, một nước cộng hòa ở vùng trung Á, thuộc Liên Xô trước đây.
- Ông bắt đầu hoạt động sáng tác văn học từ năm 1952, khi ông còn là sinh viên.
- Đề tài chủ yếu trong tác phẩm của ông: cuộc sống khắc nghiệt nhưng cũng đầy chất lãng mạn của người dân vùng đồi núi Cư-rơ-gư-xtan…
- Một số tác phẩm như: Cây phong non trùm khăn đỏ, Người thầy đầu tiên, Con tàu trắng…
2. Tác phẩm
a. Xuất xứ
- Đoạn trích “Hai cây phong” thuộc phần đầu của “Người thầy đầu tiên”.
- Nhan đề “Hai cây phong” do người biên soạn SGK đặt tên.
b. Bố cục: 2 phần
- Phần 1. Từ đầu đến “bên cạnh chúng như một mảnh vỡ của chiếc gương thần xanh”. Hình ảnh hai cây phong trong cảm nhận của nhân vật tôi.
- Phần 2. Còn lại. Ký ức tuổi thơ của nhân vật tôi về hai cây phong.
c. Tóm tắt
Làng Ku-ku-rêu nằm ven chân núi, trên một cao nguyên rộng có những khe nước ào ào từ nhiều ngách đổ xuống. Phía trên làng giữa một ngọn đồi có hai cây phong lớn giống như những ngọn hải đăng được đặt trên núi. Hai cây phong có một tiếng nói riêng, tâm hồn riêng, chan chứa những lời êm dịu của làng Ku-ku-rêu. Trong kí ức của nhân vật tôi, vào năm học cuối trước khi bắt đầu nghỉ hè đã có những kỉ niệm đẹp đẽ với hai cây phong.
- Hai mạch kể phân biệt lồng vào nhau là: “tôi” và “chúng tôi”
- “Tôi” là người kể chuyện - một họa sĩ, trong mạch kể xưng “chúng tôi” là nhân danh những đứa trẻ con trai ngày trước - người kể chuyện là một trong số những số những đứa trẻ đó.
- Mạch kể của người kể chuyện xưng “tôi” quan trọng hơn vì nó đi xuyên suốt câu chuyện. Người kể chuyện nhớ về làng Ku-ku-rêu của mình, bộc lộ tình cảm dành cho quê hương và trong đó có sự xuất hiện của những người bạn thời thơ ấu chỉ trong một đoạn ngắn.
- Trong mạch kể của người kể chuyện xưng "chúng tôi", điều thu hút người kể chuyện cùng bọn trẻ và làm cho chúng ngây ngất:
- Lý do: Hai cây phong và quang cảnh hiện lên với đầy đủ đường nét và màu sắc
- Trong mạch kể chuyện của người kể chuyện xưng "tôi", hai cây phong chiếm vị trí trung tâm và gây xúc động sâu sắc cho người kể chuyện vì:
- Trong mạch kể xen lẫn tả này, hai cây phong được miêu tả hết sức sống động, như hai con người và không chỉ thông qua sự quan sát của người họa sĩ vì:
⇒ Hai cây phong được miêu tả một cách sống động, có tâm hồn dường như gắn bó, giao cảm với con người.
- Vị trí: Hai cây phong nằm ở giữa một ngọn đồi. Ai đi từ phía nào cũng đến làng cũng đều thấy chúng trước tiên, chúng hiện ra trước mắt như ngọn hải đăng trên núi. Nó trở thành dấu hiệu nhận biết của làng Ku-ku-rêu.
- Hai cây phong có một tiếng nói riêng, tâm hồn riêng chan chứa những lời ca êm dịu: ban ngày hay ban đêm đều rì rào với nhiều cung bậc khác nhau.
- Hai cây phong gắn bó với sự sống của con người: nơi bọn trẻ con trong làng mỗi dịp nghỉ hè “chạy ào lên phá tổ chim, hai cây phong khổng lồ lại nghiêng ngả đung đưa như muốn chào mời chúng tôi đến với bóng râm mát rượi và tiếng lá xào xạc dịu hiền…”.
- Hai cây phong gắn với kỉ niệm về thầy Đuy-sen - người đã vun trồng hy vọng, ước mơ cho những học trò ở nơi đây.
⇒ Hai cây phong đã trở thành biểu tượng của làng Ku-ku-rêu.
- Nhân vật “tôi” có một tình cảm gắn bó đặc biệt với hai cây phong.
- Những kí ức tuổi thơ bên cạnh hai cây phong.
⇒ Hai cây phong là biểu tượng của tình yêu quê hương sâu nặng, gắn liền với những kỉ niệm tuổi thơ đẹp đẽ của nhân vật tôi.
Tổng kết:
- Nội dung: Đoạn trích Hai cây phong đã cho người đọc thấy được tình yêu quê hương da diết và sự xúc động đặc biệt vì hai cây phong gắn với câu chuyện về thầy Đuy-sen - người đã vun trồng hy vọng, ước mơ cho những học trò nhỏ của mình.
- Nghệ thuật: Sự kết hợp giữa miêu tả và biểu cảm, ngòi bút đậm chất hội họa, cách lựa chọn ngôi kể tạo nên hai mạch kể lồng ghép độc đáo.